![]() |
Hạnh Phúc Từ Đâu |
Hãy sát đôi đầu ! Hãy kề đôi ngực !
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài !
Những cánh tay ! Hãy quấn riết đôi vai !
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt !
Hãy khăng khít những cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;
Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:
“Gần thêm nữa ! Thế vẫn còn xa lắm !”
…Này em , lại gần anh tí nữa , cho anh cảm nhận nhịp tim em khi em ở cạnh anh……Có một cô gái yêu một chàng trai một cách tình cờ , và họ luôn nghĩ về người kia khi cả 2 cách nhau đến hơn 200 km. Họ ít khi gặp nhau , và chỉ nói chuyện được vài tiếng mỗi tuần qua internet . Không phải tình yêu ảo . Họ gặp nhau tình cờ trong 1 mùa hè chói chang và tình cảm nảy sinh nhanh chóng . Trong kì nghỉ đó , họ tìm ra ở nhau nhiều điểm chung và cũng không ít lần họ tranh luận về 1 vấn đề gì đó . Và họ yêu nhau !!!…
Xe đã chạy , và cô gái vẫn đứng đó . “Thế là 4 ngày nữa mới có xe rời khỏi nơi này , liệu có quá muộn để đi thăm 1 người sắp đi xa ?” Cô nghĩ thế , và lê bước trên con đường . Cô không về nhà . Ánh mắt nhìn về hướng xa xa , nơi bạn trai cô đang cố thở những hơi thở cuối cùng .
Ánh trăng dẫn đường cho cô tiến về phía trước , không một chút ngần ngại và sợ sệt . Mỗi bước chân cô đi, con tim cô lại bảo “thêm 1 bước nữa sẽ gần anh thêm tí nữa” . Nước mắt cô rơi , cô mún tìm một chỗ dựa và khóc 1 cách ngon lành như 1 đứa trẻ , nhưng đôi chân không dừng lại . Thật quá bất ngờ và đột ngột . Bạn trai cô đang ở bệnh viện , sau khi bị 1 tai nạn ô tô nghiêm trọng tối qua, và trong khi đang cấp cứu người ta phát hiện ra anh bị tai nạn khi đang chạy xe từ nhà anh đến nơi cách đó 200km để gặp 1 người quan trọng . Không người thân , chỉ có một người bạn ở cùng phòng là biết anh ta muốn tìm ai và người bạn đó đã tìm cô . “Sắp đến rồi , cố lên” .
Ôi trời xa, vừng trán của của người yêu !
Cô vừa bước vừa nghĩ 1 mình trong đêm tối . Mưa bắt đầu rơi và nặng hạt . Không có ai trên con đường dài thẳng tít và xa tắp. Ánh đèn vàng ngoại ô làm cô càng cảm thấy lo lắng trong lòng. Bồn chồn và hoảng sợ cô bước nhanh hơn và bắt đầu chạy. Mệt mỏi nhưng ko được phép nghỉ chân. Muộn lắm, muộn lắm rồi. Phải nhanh lên mới kịp. Bước mãi quên cả thời gian trời đã bắt đầu sáng và mưa đã bắt đầu tạnh nhưng con đường vẫn trống trải. Vẫn con đường thẳng tấp, nhưng không một bóng người. Cô đã quá mệt mỏi nhưng vẫn cố lê bước.
Có một bận, em ngồi xa anh quá,
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn.
Em xích gần thêm một chút: anh hờn.
Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa.
Anh sắp giận, em mỉm cười, vội vã
Đến kề anhvà mơn trớn: “Em đây !”
Anh vui liền nhưng bỗng lại buồn ngay.
Vì anh nghĩ thế vẫn còn xa lắm.